câu chuyện thiếu niên chương 33
avpn2022 Đáng lẽ tác giả nên cho thêm 1 chương nói về gia đình của Lâm Yên nữa chứ, 2 đứa nhỏ cưng quá trời cưng mà - sent 2022-10-13 12:38:33 Sophia Thủy Duyệt thẻ mình vs ad - sent 2022-10-02 09:46:37
Chương 33. 4 kẻ hắc y nhân giống ma ảnh di động cực nhanh, 4 chiếc Câu Hồn Đăng tản ra 4 phương, âm khí xám đen lan tràn ra, tạo thành một mảnh âm vực! Trong tay Kỳ Tuyết Anh có một đoản đao màu đỏ, âm hồn đến gần đều bị nàng dễ dàng cắt chém, thế nhưng muốn
Chương 33: Bí mật của Quan Hà. Cô gái xinh đẹp làm người ta yêu thích, cô gái mạnh mẽ khiến người ta tôn trọng, còn cô gái vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, cô ấy sẽ chiến thắng tất cả. Suốt kỳ nghỉ đông, cuộc sống của tôi hỗn loạn không chịu nổi, chuyện bình
Thiếu Niên Nổi Loạn Chương 33. Bạn đang đọc Chương 33 của bộ truyện tranh Thiếu Niên Nổi Loạn tiếng Việt. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện Thiếu Niên Nổi Loạn tại TruyenVN, vui lòng bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi nhé. Xem thêm nhiều bộ truyện tranh hay
Thiếu nhi Hội An-Những câu chuyện đẹp: “Cô bạn cùng lớp” 01/10/2020 Thanh niên Hội An hưởng ứng Chương trình phòng chống tác
Deutsch Als Fremdsprache Spiele Zum Kennenlernen. [ ] Trống vào tiết học. Ninh chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp bao trùm một bầu không khí im lặng vì hôm nay là tiết trả bài kiểm tra. Trả bài đồng nghĩa với việc chữa bài xen kẽ kiểm tra bài cũ. Có thể nói, giờ trả bài của thầy còn đáng sợ hơn giờ kiểm tra. " Qua bài kiểm tra lần này tôi thấy kiến thức của các em nắm chưa hề ổn. Mặc dù thi cuối học kì và kì thi tốt nghiệp sẽ theo hình thức trắc nghiệm nhưng lý do tôi cho bài kiểm tra lần này 50% là tự luận để củng cố lại những kiến thức và dạng bài cơ bản nhưng có vẻ bài làm của các em làm tôi thất vọng rồi. " Ninh chủ nhiệm nói liên tục khiến bầu không khí trong lớp càng thêm căng thẳng. Lớp học không một tiếng động tĩnh nhưng không phải ai im lặng là cũng lắng nghe. Như Sư Tử đang chống tay lên trán, mắt nhắm nghiền từ lúc nào không hay. Nhìn lên bàn của Bạch Dương cũng thấy anh chàng úp mặt xuống bàn ngủ một cách công khai. Hoặc nhìn sang Nhân Mã sẽ thấy cô nàng đang vẽ vời gì đó, đảm bảo là không chú mấy chú tâm vào lời nói của thầy. " Xử Nữ, trả bài cho các bạn! " Ninh chủ nhiệm đưa cho Xử Nữ một tập bài kiểm tra khiến cả lớp phải nín thở chờ đến bài của mình. " Wow 7,75 điểm! " Sư Tử bất ngờ cầm bài kiểm tra của mình giơ trái giơ phải với vẻ mặt hớn hở đầy hạnh phúc. Còn tưởng thấp lắm chứ ai ngờ lại cao ngoài sức tưởng tượng của cậu. " Khỉ ngốc nhà cậu mà cũng được 7,75 cơ á? " Cự Giải kế bên như không tin nổi mà cướp lấy tờ giấy kiểm tra trên tay Sư Tử để so với bài của mình. " Ồ, cao bằng tôi cơ à? " Sư Tử ghé mặt sang Cự Giải, gương mặt lộ rõ nét diễn hỏi han đầy giả tạo. Haha, cũng phải thôi, bình thường Cự Giải học khá hơn cậu, ai ngờ lần này kiểm tra lại bằng điểm một người tiết nào cũng kiếm cớ đi tập bóng để trốn học. Thật không cam tâm." Nếu muốn còn răng ăn cháo thì hãy im giùm! " Cự Giải lia cho Sư Tử đôi mắt hình viên đạn, đập bài kiểm tra của cậu xuống bàn đến rầm một cái khiến mọi người không khỏi chú ý. " À, còn bài của Thiên Yết. Ai có thể mang bài kiểm tra và đề cương ôn tập cho cậu ấy không? " Xử Nữ đứng trên bục giảng giơ bài và tập đề cương lên tiếng thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Lẽ ra, cô chính là người phải chịu trách nhiệm về việc chuyển bài cho bạn nghỉ nhưng chiều nay Xử Nữ còn buổi hội thảo trên trường nên mới phải nhờ đến người khác. Ai nói làm lớp trưởng là nhàn rỗi thì Xử Nữ sẵn sàng cho kẻ đó một cú nội thương ngay lúc này. " Ừ nhỉ, bảo sao nay thấy lớp thiếu thiếu. " Kim Ngưu quay xuống nhìn chiếc bàn trống. Hôm nay thằng bạn nghỉ mà không báo với cậu tiếng nào. Xem ra lại nhọc công vì bạn rồi. Hoặc cũng là giúp Xử Nữ một tay.[ Thiên Yết cầm giúp tôi bài kiểm tra đi. ][ Nhân Mã thấy tôi tốt bụng đến vậy sao? ][ Thiên Yết tôi ốm rồi, rất mệt đó. ][ Nhân Mã chẳng phải vẫn còn sức nhắn tin đó sao? ] " Để mình cầm cho. " Kim Ngưu còn chưa kịp lên tiếng đã bị Nhân Mã chặn họng. Cô cất điện thoại vào túi rồi lên cầm tập đề cương cùng bài kiểm tra của Thiên Yết.
"Ha ha." Một tiếng cười khẽ truyền đến, thiếu niên đứng lên, "Thế nào? Chưa thấy qua à?" Thiếu niên đi đến bên người Viện Viện, ái muội dùng tay sờ soạng cái mông căng chặt của cô, Viện Viện cả kinh giật nảy người, nhích người tránh xa, "Cậu làm cái gì vậy?" Viện Viện kêu lên đầy xấu hổ cùng giận dữ. "Không gì." Thiếu niên lười biếng duỗi eo, xoay người đi vào thư phòng. Viện Viện cắn môi do dự thật lâu, mới từ bỏ ý định rời đi, chuyện này hẳn chỉ là cậu ta đang làm trái ý cha mẹ, muốn đuổi cô đi mà thôi, không sao hết, cô nhịn được. Bất luận thế nào, cậu ta cũng chỉ lớn hơn em trai cô một tuổi mà thôi, chỉ cần biết nhẫn nại, bao dung nhiều một chút, có lẽ cậu ta sẽ giống em trai cô, hai người có thể vui vẻ sống chung. Viện Viện tự an ủi chính mình, bắt đầu sửa sang, lại quét tước, dọn vệ sinh sạch sẽ. Chung cư này thật sự quá lớn so với tưởng tượng của cô rồi, đi lên cầu thang còn có một cái ban công lộ thiên, phía trước ban công được sắp xếp các loại máy tập thể hình xa hoa, phòng rửa mặt có một cái bồn giống như bể bơi, trong suốt, bốn cái vòi nước to được đặt phía trên bồn tắm, có thể tưởng tượng một người nằm trên chiếc phao nhẹ nhàng lướt trên nước, cảm giác hưởng thụ tuyệt vời. Căn phòng ở trung tâm được đặt một chiếc giường king size, ban đêm nằm ở đây có thể thấy được bầu trời đầy sao, trần nhà được chạy bằng điện có thể khép mở. Viện Viện chưa từng có kiến thức gì về việc nhà giàu xài tiền, không khỏi sợ ngây người, ở một tiểu khu như thế này, cái chung cư này chắc chắn đắt vô cùng đúng chứ? Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, làm Viện Viện hoảng, thiếu niên từ dưới lầu đi lên, vừa đi vừa cởi quần áo trên người, chỉ chốc lát sau liền cởi bỏ hoàn toàn, cơ thể trần như nhọng, hạ thân có một cây gậy cho dù thoạt nhìn mềm nhũn nhưng phân lượng cũng nặng trĩu, tùy tiện xuất hiện trước mắt Viện Viện, đây không phải là kích cỡ mà một cậu nhóc 14 tuổi nên có. Viện Viện vội vàng che lại đôi mắt, "Hiện tại nơi này có con gái, làm phiền cậu sau này đừng có tùy tiện buông thả như vậy." "Cô không phải là bảo mẫu của tôi sao? Tắm rửa cho chủ nhân là nhiệm vụ của cô." Thiếu niên ái muội kề sát lưng Viện Viện, dùng dương vật đã bắt đầu cương cứng nhẹ đụng vào cái mông tròn trịa của cô. "A......" Viện Viện kích động lớn tiếng kêu, hạ quyết tâm mặc kệ thiếu niên này có phải cùng cha cậu ta đối nghịch, mà cố ý làm khó cô, cô cũng không muốn làm bỏ mẫu cho cậu ta nữa. Viện Viện xoay người muốn bước ra khỏi phòng, nhưng chân còn chưa bước ra được, eo nhỏ đã bị thiếu niên ôm lại, cô đang mặc quần không có thắt lưng nịt lại, bị thiếu niên nhẹ nhàng túm, kéo xuống dưới. Viện Viện kẹp chặt hai đùi trần trụi, quần lót cùng quần ngoài cùng nhau bị kéo xuống, Viện Viện dùng sức đẩy thiếu niên, nhưng có đẩy thế nào cũng không được đẩy được. Viện Viện khóc, "Đừng, cậu đừng như vậy......" Nước mắt trên mặt chảy dài đan xen nhau, thiếu niên vừa nhắc tới, liền đem quần trên người Viện Viện dẫm xuống dưới đất. Hiện tại Viện Viện hạ thân trần như nhộng, âm mao nhỏ nồng đậm, cái mông đầy đặn nhỉnh cao, Viện Viện nằm mơ cũng không ngờ được có ngày mình sẽ bị thằng nhóc nhỏ hơn 4 tuổi khi dễ, Viện Viện xấu hổ muốn phát điên lên. "Cậu mau thả tôi ra!" Viện Viện điên cuồng đấm đánh ngực thiếu niên. "Được thôi." Thiếu niên ngoài dự đoán thật sự buông Viện Viện ra, lui về phía sau một bước, khom lưng nhặt quần Viện Viện lên, nhàn hạ dùng một ngón tay móc quần lót ra. "Chậc chậc, cô mặc quần lót của mẹ mình à?" Thiếu niên nhìn quần lót dùng thanh âm khinh bỉ nói. Viện Viện mua quần lót đúng dịp siêu thị đang giảm giá hai cái mười tệ, kích cỡ eo có chút lớn, nhưng bao mông lại rất nhỏ, thời gian qua lâu, bao mông cũng lỏng ra, thoạt như gia cảnh quá khó khăn, loại quần lót này chỉ dành cho phụ nữ trung niên mặc. Viện Viện mặt nóng như lửa, răng cắn chặt môi, lợi nhuận của quán ăn một năm chỉ đủ dùng cho phí sinh hoạt, cô thi đậu đại học, học phí của em trai lại phải thêm một khoản tiền lớn, số tiền gửi ngân hàng cũng lấy đi hết, một đại thiếu gia sống trong nhung lụa như cậu ta làm sao hiểu được cuộc sống của người thường, mỗi ngày đều phải tiết kiệm tiền, cho dù chỉ là một đồng thôi cũng đã rất khó khăn rồi. "Đem quần trả lại cho tôi!" Viện Viện lời lẽ chính đáng nói, nếu không phải hạ thân cô trơn bóng cô nhất định sẽ chém chết cái tên này, hai cái tay nhỏ gắt gao che lại tiểu huyệt, như vậy thật có vài phần uy lực. "Trả cho cô? Có thể. Nhưng mà cô trước đó phải cho tôi nhìn xem vì sao âm mao lại nhiều như vậy, nghe nói chỉ có phụ nữ tính dục mạnh, âm mao mới nhiều như vậy." Thiếu niên vồ lên một cái, đem Viện Viện đẩy ngã trên giường lớn, đem hai chân Viện Viện mở ra, tiểu huyệt bại lộ trước mắt thiếu niên, bị thiếu niên nhìn không xót cái gì.
Còn tưởng rằng trong huyện nha xảy ra đại sự gì, cấp tốc trở về lại biến thành cục diện trước mắt. Triệu huyện lệnh không mặc quan phục cùng với bộ dáng của một bạch diện thư sinh tay trói gà không chặt tuyệt không có gì khác nhau đang đứng ở giữa cười đến con mắt híp lại thành một đường, bên phải hắn, một nữ tử chừng hai tám tuổi, lúm đồng tiền như hoa, y ở bên trái, Trình bộ đầu vừa chạy về nha môn không lâu vẻ mặt bất đắc dĩ.“_Đến, đến, để ta giới thiệu a.” Không thèm đếm xỉa thủ hạ đáy mắt bất mãn, Triệu đại huyện lệnh tiếu dung chân thành bắt đầu giới thiệu hai người đối mặt nhau.“_Vị này là nữ nhân của Lý phu tử ở trường tư thục thành bắc, Lý Vân, nhân phẩm tướng mạo chính là được xếp vào hàng có tiếng của Giang Phủ huyện chúng ta, nam tử đến theo đuổi nàng cả thị trấn có thể viết hơn mười quyển!”“_Mà người này là thuôc hạ của ta, họ Trình tên Dược, tướng mạo đường hoàng, tuấn tú lịch sự, người mặc dù có chút ít nói nhưng cung cách sống rất tốt, cùng Lý cô nương thật sự là xứng đôi cực kì nha!”Dứt lời, cười tủm tỉm hỏi nữ tử đang thẳng tầm mắt chăm chú nhìn Trình bộ đầu.“_Lý Vân cô nương, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?”Lý Vân nhìn Triệu huyện lệnh liếc xéo, lại xấu hổ ngắm nhìn Trình bộ đầu một cái, ôn nhu nói“_Tiểu nữ sớm nghe nói về đại danh Trình bộ đầu, đều nói ngươi làm người khiêm tốn, tâm địa thiện lương, anh tuấn lịch sự, thật là….thật là vị hôn phu tốt để lựa chọn.”Triệu huyện lệnh vừa nghe, cười ha hả hết sức thoả mãn, hoàn toàn làm thuộc hạ sắc mặt dần dần đen lại. Lúc này, ngoài cửa hiện lên một đạo thân ảnh quen thuộc, Trình Dược trước mắt sáng ngời lập tức kêu lên“_Triệu Tốn!”Chỉ là một cái danh tự lại khiến cho Triệu huyện lệnh như ăn phải ruồi bọ, không chỉ thành công ngừng lại nụ cười cuồng vọng, cũng bởi vì dừng lại quá nhanh nên nhịn không được ho khan vài tiếng, nghĩ bày ra sắc mặt đứng đắn cũng không xong. Triệu Tốn cùng Trình Dược giống nhau một thân trạm thanh công phục, mới tiến đến liền chứng kiến đại nhân của bọn họ bộ dáng đáng ngờ, có chút chật vật, nhìn hành lang nha môn chỉ có lấy ba người, Triệu Tốn nhíu lông mày, âm thanh lạnh lùng nói“_Đây là làm gì vậy?”Chỉ thấy nữ tử duy nhất thẹn thùng gục đầu xuống, Triệu huyện lệnh vẻ mặt xấu hổ, Trình bộ đầu thì rất nhanh hướng về phía cửa đi tới, vừa đi còn vừa nói“_Ta muốn đi ra ngoài, còn có chút sự, đi trước đây!”“_Ai~đừng đi, Trình Dược, ngươi đứng lại đó cho ta!”Triệu huyện lệnh muốn đem người giữ lại, bất đắc dĩ Trình Dược cước bộ so với động tác của hắn nhanh hơn, trong nháy mắt, thân ảnh liền biến mất ở bên ngoài cổng nha môn. Triệu Tốn không cần suy nghĩ nhiều liền minh bạch xảy ra chuyện gì, để cho Triệu huyện lệnh bảo Lý Vân trở về xong, hắn đối Triệu đại nhân châm chọc nói“_Ba ngày hai bửa trong nha môn đều chuẩn bị làm mối, nếu không biết rõ, còn tưởng nơi này là thanh lâu, Triệu đại nhân chúng ta là tú bà a.”Triệu huyện lênh trừng mắt tên thuộc hạ không biết lớn nhỏ này, nói“_Ta đây là quan tâm chuyện chung thân đại sự cho thuộc hạ của mình! Trình Dược tiểu tử kia đều đã lớn rồi, bên người ngay cả một tri kỉ để trò chuyện cũng không có, có thể không làm cho người ta lo lắng?”Triệu Tốn không cho là đúng phủi miệng nói“_Ta không phải đã từng nói qua với ngươi, trong nội tâm Trình Dược có người, ngươi liền luôn như vậy tuỳ tiện mai mối, không phải làm y khó xử?”Triệu huyện lệnh hai tay khoát ra phía sau, phẫn nộ hướng trong nha môn đi đến, vừa đi vừa nói thầm“_Ta biết rõ trong lòng y có người nhưng này cũng đã nhanh mười năm, trong lòng buồn bực cái gì cũng không nói, cũng không thấy y đi tìm, ta phỏng chừng nha, người này tám phần đã sớm vùi trong đất. Ai! Cũng không biết y chín năm trước biến mất hai ba tháng đã làm gì, đi đâu, thấy người nào, các ngươi theo ta lâu như thế, nguyên một đám trở nên so với quỷ còn tinh hơn, muốn đi tra đều khó!”Thấy hắn vẻ mặt bực mình, Triệu Tốn không khỏi cười một tiếng tiến lên giữ chặt tay hắn, sau rồi mới nhanh chóng trên gò má của hắn hôn xuống, làm dịu nói“_Đừng tức giận, đừng tức giận, Trình Dược cũng không phải tiểu hài tử, chuyện của y do chính y xử lí, y nếu không xử lí được thì lúc đó ngươi đến hỗ trợ là được.”Giữa ban ngày ban mặt, dám cả gan đùa giỡn quan gia đại nhân cũng chỉ có Triệu bộ đầu của chúng ta, tuy sau đó bị hung hăng trừng mắt nhìn nhưng cũng là cảm thấy mỹ mãn a.“_Ngươi căn bản không hiểu, ta nhìn Trình Dược lớn lên, chuyện của y cũng chính là chuyện của ta, nhìn y một người cô đơn, ta có thể không vội sao!”Chỉ so với Trình Dược lớn hơn ba tuổi, năm đó tiện tay cứu Trình Dược mười lăm tuổi liền một mực chiếu cố, thu lưu y đến nay, luôn mạnh miệng nói cái gì huynh trưởng như cha, kì thật Triệu huyện lệnh sớm xem mình như phụ thân Trình Dược, đối với y chính là bị nghiêm trọng mắc bệnh tâm tính bảo hộ a. Nhìn Triệu huyện lệnh chỉ hơn ba tuổi mà tự xem mình như cha, Triệu Tốn chỉ cười đến lộn nhào, mắt trợn Trình Dược nói có việc gấp chạy ra cổng hiện đang suy nghĩ đến một màn mạo hiểm không lâu vừa rồi, sắc mặt không khỏi dần dần trầm xuống. Lúc chứng kiến tiểu hài tử đang ở hiểm cảnh, y không có suy nghĩ nhiều mà chạy tới bảo vệ nó, sau đó nhìn thấy mẫu thân của tiểu hài tử đó thì đáy lòng không khỏi cả kinh. Trình Dược trí nhớ rất tốt, đối với người đã từng gặp qua một lần sẽ không quên được, y từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra nữ tử kia đã từng cùng y gặp mặt một lần, Quách Tường. Nhìn lại đứa nhỏ trong ngực cùng người kia trong trí nhớ, khuôn mặt nhỏ nhắn có sáu bảy phần giống nhau, y rất nhanh hiểu được, trong lúc vô tình, y đã cứu con của Phủ huyện tuy chỉ là tiểu thị trấn nhưng truyền thông cũng tương đối phát triển, chuyện tình tại kinh thành phía xa đều có thể nhất thanh nhị sở huống chi chỉ là An Dương thành cách vài trăm dặm, bởi vậy một trong những nhân vật nổi danh nhất An Dương thành-Ninh Cảnh Niên, lớn nhỏ sự tình, Trình Dược luôn ở tại Giang Phủ huyện nhiều ít cũng biết rõ. Y biết rõ hắn cưới Quách Tường, còn sinh một hài tử đã tròn ba tuổi, tên gọi Tĩnh An. Đã không muốn đi nhớ lại, chợt nghe những chuyện này thì chính mình tâm tình phức tạp, từ lúc chủ ý đã quyết, Trình Dược sẽ không nghĩ tới lại trở về, huống hồ, Đỗ Vi, đảm nhận vị trí đệ nhất thê tử của Ninh Cảnh Niên sớm đã là người chết. Hiện tại, y cứu con hắn, xem như dây dưa trong một hồi chưa hết duyên phận a. Y hiện tại, chỉ là Trình Dược, Giang Phủ huyện nhất danh bộ đầu nho nhỏ, sẽ không có khả năng lại hiện ra trước mặt Ninh Cảnh đến bên kia, Quách Tường đang vuốt ve Tĩnh An ngồi trên xe ngựa một đường hướng tỷ tỷ gia chạy về, thật vất vả mới dỗ được Tĩnh An khóc đến lệ hoa đầy mặt dừng lại, mắt thấy đã muốn gần về đến phủ, tiểu Tĩnh An lại không an phận.“_Nương, nương, nương, nương!”Ống tay áo bị bàn tay nhỏ bé của hài tử túm chặt, Quách Tường nhanh chóng cúi đầu nhìn nó.“_Nương, nương, không thấy tảng đá!”Tiểu Tĩnh An hai mắt vừa sáng vừa tròn ngập tràn nước mắt, một tay túm lấy quần áo, một tay kia cao cao giơ lên bàn tay tròn nhỏ, trong tay trống rỗng. Quách Tường thở dài một hơi, vốn còn tưởng rằng nó bị thương ở đâu mà đau, nguyên lai chỉ là tìm không thấy hòn đá, nàng lấy khăn tay lau lệ cho đứa nhỏ, ôn nhu nói“_Không thấy cũng đã không thấy rồi, nương trở về cho ngươi cái khác, được không?”Không nghĩ đến tiểu Tĩnh An miệng mở ra, không thuận theo lớn tiếng khóc lên“_Ta muốn tảng đá, ta muốn tảng đá!”Lần này, mặc kệ Quách Tường như thế nào dỗ, hài tử chính là không chịu bỏ qua, rơi vào đường cùng, nàng sai nha hoàn ngồi bên ngoài mã xa đi tìm, chính mình mang theo hài tử tiếp tục ngồi xe ngựa trở về.“_Được rồi, An nhi, nương đã bảo Thuỷ tỷ tỷ đi tìm tảng đá, đừng khóc, ngoan.”Chính là, tiểu Tĩnh An vẫn là khóc không ngừng, một mực kêu gào muốn lấy tảng đá. Thấy nó khóc thành như vậy, Quách Tường tâm cũng thấy đau, trừng phạt không được, mắng không xong, chỉ có thể ôm chặt lấy nó.“_Hài tử này, chẳng phải chỉ là một khối đá nhỏ thôi sao, sao có thể yêu thích đến như vậy!”Tiểu Tĩnh An hai tay gắt gao túm chặt lấy áo trước ngực mẫu thân, khóc thút thít nói“_…….Cho cha….An nhi cho cha…..ô ô…….”Nghe được lời nói trẻ thơ của hài tử, Quách Tường hốc mắt không khỏi dần dần phát hồng, hai tay càng dùng sức ôm lấy thân thể nho nhỏ của nó. Mã xa không lâu sau liền dừng lại, Quách Tường đoán là đã đến tỷ tỷ gia, đang muốn ôm hài tử xuống xe, chỉ nghe xa phu nàng mang theo từ Ninh gia tới cấp cấp kêu nàng“_Nhị phu nhân, là chủ tử, chủ tử tới!”Quách Tường lập tức ngẩn ngơ, lấy lại tinh thần thì tay đã bất ngờ vén màn xe lên, chỉ sợ là nghe lầm, nhìn lầm. Vốn cũng không dám có bất kì hi vọng xa vời nào, mà khi người này hiện tại đang ở trước mắt, tất cả chờ đợi đều bị hoà tan, cảm xúc càng ngày càng dữ dội hơn, ngực được lấp đầy, cổ họng tắc nghẽn, sau nửa ngày chỉ nói ra được một tiếng bao hàm thiên ngôn vạn ngữ muốn nói“_Tướng công….”Chiêm bỉ Kỳ úctrên khuỷu sông KỳLục trúc y y.trúc mọc xanh rìHữu phỉ quân tử,có người quân tửNhư thiết như tha,như điêu như màiNhư trác như ma.như đẽo như gọtSắt hề! Hạn hề!trang trọng! uy nghiêm!Hách hề! Hoán hề!lẫy lừng! rạng rỡ!Chung bất khả huyến hề.nhớ mãi không quênmuốn biết rõ hơn bài thơ này,xin mời kéo xuống cuối chươngCòn nhớ rõ lúc mới gặp nhau, hắn bạch y phiêu phiêu, cười rộ lên như toả sáng, mắt như sao trời, mang theo khí tức khoẻ mạnh của thiếu niên, như ngọc thụ đĩnh bạt, khoan thai mà đến. Cứ như vậy gắt gao đọng lại trong lòng nàng, giáo nàng cuối cùng không thể quên, cuối cùng không thể quên!Hiện tại, phong thần ngọc tú thiếu niên ngày ấy hôm nay thoát thai hoán cốt, hiên ngang mà đứng, mặt tựa lãnh ngọc, mắt giấu sa mạc không rõ lắm,ta nghĩ chắc ý là mắt thâm sâu khó dò >” hai câu trên ý nói đức hạnh của Vệ Vũ Công đã trau dồi đẹp đẽ, cứ tiến mãi không dáng trang dáng trang dáng rực nước Vệ khen tặng đức hạnh của Vệ Vũ Công, lấy cây tre mới mọc xanh um để khởi hứng sự tiến ích về học vấn và tu Như thiết như tha là nói việc học đạo lý, như trác như ma là nói việc tu thân, sắt hề hạn hề là nói dung mạo nghiêm chỉnh, hách hề oán hề là nói uy nghi, hữu phỉ quân tử,chung bất khả huyên hề là nói đạo đã thịnh, đức đã trọn lành, cho nên dân chúng rốt cùng không thể quên editorBài thơ trên là một trong những bài thơ trong kinh thi của Vệ Phong, Kinh thi là một tập thơ nhiều tác giả vậy nên không rõ tác giả, có cả những thành ngữ dân gian,có từ thờ nhà Chu, sau đó được các danh nhân thi sĩ đời sau sưu tầm ghi chép và biên soạn lại. Kinh thi được xem như là cuốn sách giáo khoa toàn thư của thời xưa mà dân chúng ai cũng học và đọc. Những ai thấy có hứng thú xin mời lên gu gồ tìm,sẽ có rất nhiều tư liệu thú vị cùng nhiều bài thơ khác cho các bạn tham nhiên, ở trong truyện này thì tác giả đã dùng bài thơ này với mục đích khác, đó là miêu tả vẻ đẹp xuất trần của anh Cảnh Niên theo đúng nghĩa đen chứ không phải thông qua các hình tượng để miêu tả phẩm chất hay đức hạnh gì như trong nguyên tác, do đó bài thơ trong truyện đã bị tác giả bỏ đi một câu, là câu áp cuối ý chỉ người công thành danh toại, tạo phúc cho nhân dân khiến người dân không thể quên, trong khi đó bài thơ trong bài chỉ có ý là không thể quên là chỉ Quách Tường từ lần đầu gặp gỡ đã chẳng thể quên Cảnh Niên xinh đẹp rạng rỡ đến nhường nào. Vì mục đích miêu tả khác nhau mà đưa bản dịch nguyên tác vào thì ta thấy không hợp cho lắm nên ở bài thơ trong bài ta đã mạn phép dịch theo ý ta hiểu cho hợp ngữ cảnh lúc đó, những câu trong ngoặc tròn chính là lời dịch của ta, mong là mọi người không cảm thấy ta xuyên tạc thơ ca TQ a. Thân
Chương 33 Trước khi sử dụng, sau khi sử dụng. Sự kiện Phương Tử Cách bị bắt cóc gây huyên náo rất lớn trong trường, nhưng đám người bình thường cũng không dám lãng vãng trước mặt cậu. Hà Tống đâu? Dù trong trường học không hề chủ động gây sự, nhưng mà người người ai cũng biết đây là một nhân vật hung ác. Hiện ở trường học nhìn quan hệ của Hà Tống và Phương Tử Cách cũng không phải là bình thường, cũng thực sự sợ Phương Tử Cách lại xảy ra vấn đề rồi phải gánh trách nhiệm, cho nên hận không thể bắt Hà Tống làm vệ sĩ cho Phương Tử Cách. Giáo viên chủ nhiệm bây giờ nhìn Hà Tống vừa mắt hơn nhiều, Hà Tống cũng danh chánh ngôn thuận bắt Phương Tử Cách treo trên eo. Nhưng mà hiện tại Phương Tử Cách học tập rất căng thẳng, không có thời gian đến nhà Hà Tống; Còn nhà Phương Tử Cách, có ba mẹ cậu ở đó - không có điều kiện để âu yếm?! Đây đúng là hành hạ! Hai bên mới vừa tình nguyện, tránh không được phải có một quãng thời gian như trong hủ mật, với cả đang là mấy đứa trẻ ranh to xác tuổi thanh xuân, ai mà nhịn nỗi? Không có chuyện gì, không thể đến nhà, thì còn trường học. Chuyện này sao có thể làm khó Hà Tống được cơ chứ? Hà Tống mang theo Phương Tử Cách đến từng chỗ lần lượt thử từng chút một. Ngày hôm nay ở phòng y tế, ngày mai ở phòng thiết bị; nếu không phải trời rất là lạnh, rừng cây nhỏ cũng là chỗ tốt đấy. WC nam là thuận tiện nhất, tan học có thể đi - người khác đi tiểu ở bên ngoài, tán gẫu, hai người bọn họ ở bên trong hôn không biết trời đất là gì. Chờ học tập đã theo kịp tiến độ, cái nẹp trên tay lấy xuống, băng vải trên đầu cũng gỡ đi, Phương Tử Cách nói với Hà Tống muốn đi học ít võ phòng thân. Hà Tống vừa nghĩ, bản thân mình cũng có lúc không thể ở bên cạnh, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất? Được, vậy thì học? Thế nhưng hắn phải cũng đi cùng. Nhờ Hà Cao cố vấn có lớp dạy võ nào đáng tin hay không, Hà Cao hơi nhướng mày nói không biết, ngược lại là Tiểu Ngọc giới thiệu một chỗ, nghe nói là nghe được từ chỗ anh chàng đẹp trai kỳ cục nào đó - tự thể nghiệm, đồng thời sau khi học thành trở về, hiệu quả cũng rất đáng khen ngợi. Hà Tống hỏi hiệu quả cũng rất đáng khen ngợi là sao? Tiểu Ngọc cười lạnh Hỏi đại ca cậu đó. Hà Tống miệng còn chưa kịp mở, đã bị Hà Cao lảy một cái tát mặt lật sang bên. Xem ra hiệu quả thật là rất đáng khen ngợi. Hà Tống lập tức dẫn Phương Tử Cách đi, vừa nhìn thấy tràng quán rất chính quy rất có khí thế. Phương Tử Cách không hiểu tại sao lại có cảm giác nhao nhao rất muốn đến thử. Do người quen giới thiệu, nên có hai buổi quan sát trải nghiệm. Hai người vừa thay đổi đạo phục ra sân, Hà Tống đã lập tức đen mặt. Ban đầu còn nhẫn nhịn, sau đó chết sống không nhịn được nữa. Túm Phương Tử Cách qua một bên nói không con mẹ nó học nữa!
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác. Giải thi đấu cơ giáp cẩm trình mạng giả lập quy mô trung đẳng, người báo danh cũng không ít, bởi vì phí báo danh cao, cho nên hạn chế được đại bộ phận người trong tay tương đối thiếu tiền. Nhưng dù vậy, lần này thành công báo danh, tham gia vòng dự tuyển cũng có 2179 người. Trong số đó có không ít là chiến sĩ cơ giáp có nhiều danh vọng, đối với những người này, ban tổ chức cũng phi thường có thành ý, vòng dự tuyển bọn họ không cần tham gia, trực tiếp thăng cấp đến đấu vòng loại. Trừ bỏ năm mươi người này, dư lại 2129 người cần tiến hành tranh đoạt 72 danh ngạch. Lần này trong giải thi đấu, 2129 người này bị phân tới tám khu thi đấu, mỗi khu thi đấu có 266 người, mà ở khu thi đấu thứ tám lại là 267 người. Ninh Hữu là bị phân tới trong khu thi đấu thứ tám này. "Tui nói cậu biết, hiện tại những người này khẳng định là đều đặc biệt dễ giải quyết", Viêm Hoàng dọc theo đường đi chưa từng dừng miệng, "Cậu sau khi tới đó nhất định phải bảo trì điệu thấp, thời khắc nghe tui hiệu lệnh, một khi cậu đem thực lực của bản thân lộ ra, liền sẽ chơi không vui nữa!" Ninh Hữu gật đầu, đều đáp ứng tất cả những gì mà Viêm Hoàng nói. Viêm Hoàng cực kỳ vừa lòng, "Hệ thống phát số phòng tới cho cậu, là h23, chúng ta đi đến đó nghỉ ngơi trước một chút, một lát nữa chờ đại phát thần uy!" Ninh Hữu tuy rằng cảm thấy hai loại trạng thái đại phát thần uy cùng bảo trì điệu thấp này có chút xung đột, nhưng vẫn là phi thường thông minh bảo trì im miệng không nói. Nếu là cậu nghi ngờ một câu, Viêm Hoàng khẳng định là sẽ dùng một trăm câu xung kích tiến công làm cho bản thân thừa nhận nó mới đúng. Theo chỉ dẫn của Viêm Hoàng, Ninh Hữu thuận lợi tìm tới phòng nghỉ của mình. Diện tích phòng nghỉ h23 rất lớn, bên trong đặt ba cái sô pha cỡ lớn, mà đối diện cửa phòng lại đặt một cái màn hình thật lớn, sau khi bắt đầu thi đấu bọn họ có thể thông qua cái màn hình này quan khán tình trạng thi đấu. Thời điểm Ninh Hữu đi vào, trong phòng của bọn họ đã ngồi đầy người, không phải tráng hán vẻ mặt dữ tợn, chính là nam nhân khí thế nghiêm nghị, huấn luyện nghiêm chỉnh. Ninh Hữu bộ dáng thanh niên trắng như tuyết thủy nộn nộn dáng vẻ thư sinh, tại bên trong đám người này phá lệ đột ngột.
câu chuyện thiếu niên chương 33